“NÀNG THƠ” / “MUSE”

NÀNG THƠ

 

Một buổi sáng thức dậy
nàng muốn được ăn cả vạn vật trên thế giới
những vật chất như ô tô, tàu hoả
đồ dùng hàng ngày quấn áo, giày dép, giấy vệ sinh

nàng muốn ăn cả những mái tóc xù
những đám râu như cỏ
nàng muốn uống nước hoa thay nước
cho máu nàng thơm hơn
nàng muốn uống pipi
ăn caca thay cho thức ăn bio
nàng muốn được ăn cả thế giới
trừ những đứa trẻ để chúng lớn lên và được sống làm người thành nhân loại
còn lại sẽ chui hết vào bụng nàng
rồi nàng sa thải bằng caca của nàng trong cái bồn cầu

nàng muốn ăn cả những lời nói thối tha
những định kiến
chả bao giờ đổi thay lịch sử
những thấp hèn ti tiện
nàng sẽ chết hay tiếp tục tồn tại
trong thế giới này

sau khi người ta đọc và ăn những bài thơ của nàng bằng mắt, ý nghĩ
bằng cách nào đó
nàng tiếp tục viết
ăn cả loài người
bằng ngòi bút
trên bàn phím
trong khuôn hình màn hình của chiếc Macbook

khỏi phải lên án nàng
quy kết nàng
tự do của nàng là tự thân nàng
nàng sinh ra ở một thế hệ khác, thế kỷ khác
sống một thế giới tưởng tượng khác
của riêng nàng
đừng áp đặt lịch sử và không gian với nàng
nàng bên ngoài tất cả
nàng chưa bao giờ phải chết đói
chưa bao giờ phải hấp hối
đừng nhìn nàng như những định kiến hẹp hòi những tham vọng tối mù
của những kẻ tầm thường

Nàng là một ý niệm
là một tưởng tượng
trong một hình hài
như thơ ca
là một thế giới riêng
bằng ngôn ngữ, hình ảnh
như một bộ phim
ngắn dài
tuỳ vào đôi mắt rộng hẹp
sâu nông
tuỳ vào hiểu biết và trái tim
giá trị

bài thơ này còn dài
tiếp tục chạy mãi
nàng dừng lại
gửi đi
để phóng thích
khoảnh khắc này

photo by Như Quỳnh de Prelle

MUSE

 

One morning she wakes up
she wants to eat all the things in the world
things like cars, trains,
clothes, shoes, toilet paper

She wants to eat all of the ruffled hairs of
his beard like grass
she wants to drink perfume instead of water
for her blood to be more fragrant
she wants to drink urine
eat excrement instead of bio food
she wants to eat the whole world
except for the children who she’ll let grow up and live as human beings
the rest will go into her belly
then she fires her feces into the toilet

She wants to eat all the spoiled words
prejudices
never to change history
villainous, scurvy
she will die or continue to exist
in this world

After people read and eat her poems with their eyes, their thoughts,
in some way
she continues to write
to eat human beings
with a pen
on the keyboard
on the screen of the Macbook

Not to condemn her
assert her
her freedom is her own
she was born in another generation, another century
lives another fantasy world
of her own
do not impose history and space on her
she belongs nowhere
she never had to starve to death
never dying
do not look at her with narrow preconceptions of dark ambitions
for the trivial

She is a concept
a fantasy
in a form
like poetry
she is a world of its own
languages, pictures
like a movie
eyes
understanding and heart
values

This poem is long
keeps continuing
she stopped
to send
release
this moment

(translated to English from Vietnamese by the poet)



Như Quỳnh de Prelle

Sinh năm 1981, tại Việt Nam
Định cư tại Brussels, vương quốc Bỉ từ 2012

Tôi có nhiều đam mê viết và thi ca từ thời thơ ấu. Nhưng tôi đã không chọn văn chương như một công việc từ lúc ban đầu. Tôi đã từng làm việc trong lĩnh vực sản xuất phim và truyền thông, học bổng về viết kịch bản phim và sản xuất phim từ Quỹ Ford, Hoa Kỳ tại Hà Nội. Bây giờ, tôi tận hiến toàn bộ cuộc sống của mình cho thi ca.

Tôi viết bởi tôi tồn tại ở đây, trên mặt đất này. Tôi nhạy cảm,tôi cảm thấy buồn bã, tuyệt vọng, chao đảo. Tôi quan sát, nhìn thấy qua nhiều lăng kính. Tôi quan tâm đến tình yêu của con người, Tôi viết vì tôi có niềm tin vào tự nhiên, cây cối, hoa và những cánh rừng. Tôi là một người thiền.

Một trong những bài thơ của tôi, Nỗi buồn trên cây được chuyển thể thành một phim ngắn 30 phút và được trình chiếu tại nhiều liên hoan phim.

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here